Hinh nen cho dien thoai,chua viem xoang,viem xoang mui
Người này đã “làm quen” chị bằng cách mua cho Nguyền cả một tập vé số. “Chị ta nói rằng, con gái đã lớn cần phải có một cuộc sống ổn định hơn, chẳng thể lang thang cả đời. Chính người đó đã đánh thức khát vọng làm giàu của tôi bằng những lời khôn xiết ngọt tai”, Nguyền tâm tình.
Nguyền đã nghe những lời dỗ ngon dỗ ngọt và đồng ý đi sang Trung Quốc cùng Hoa. Nguyền kể lại: “Tôi theo Hoa bắt xe ra Bắc để ra cửa khẩu Móng Cái (Quảng Ninh). Đến cửa khẩu Móng Cái, có người kéo Hoa đi để giải quyết công việc. Hai mẹ con tôi chờ mãi không thấy chị ta quay lại. Đúng lúc mỏi mệt đó thì có một nữ giới tự giới thiệu tên là Thìn, người Việt Nam lấy chồng Trung Quốc đến hỏi han rồi tình nguyện đưa hai mẹ con sang Quảng Đông, Trung Quốc. Ở Quảng Đông, tôi giúp Thìn bán hàng cơm”.
Qua công việc Thìn quen nhiều đàn ông không vợ, những chủ quán kinh dinh dịch vụ mại dâm. Cũng nhờ sự dắt díu của Thìn, Nguyền đã “gả” cô con gái ruột của mình cho một người đàn ông Trung Quốc mà bản chất là bán với giá 4.000 quần chúng. # tệ. Nghe lời Thìn, Ngô Thị Nguyền lại tiếp chuyện về quê để “cẩu” đứa cháu của mình sang “làm việc”, với lời dỗ ngon dỗ ngọt là công việc đó kiếm tiền rất nhanh. Chuyến đó, Nguyền gặp cả bạn của cháu mình nên đã “ẵm” cả hai cùng sang Trung Quốc. Hai cô gái có tình cảnh khó khăn về kinh tế nên đã nghe theo Nguyền đi về “miền đất hứa”. Ngày 2-6-2004, Nguyền đưa hai cô gái đến khu vực phường Ninh Dương - thị thành Móng Cái) và gọi điện cho Thìn ra đón. Trong lúc đợi, có hai người nữ giới ra gạ Nguyền bán hai cô gái này với với giá 10.000 quần chúng. # tệ. Trong lúc phân vân chưa kịp bán thì phía “đối tác” đổi ý, liền đi báo công an. Nguyền bị bắt ngay sau đó.
Nỗi đau khôn nguôi
Nguyền bị Tòa án quần chúng. # tỉnh Quảng Ninh kết án 15 năm tù giam về tội buôn bán nữ giới. Lúc nghe tòa phán quyết, chị mới ngớ người ngộ ra việc làm của mình là nghiêm trọng, mắc tội nặng. Chị khóc ngất, rồi từ đó sống thu mình trong tâm cảnh day dứt. “Tôi bị như vậy là đích đáng lắm, nhưng quả thực, bị tù tội không khổ bằng bị người thân bỏ rơi. Từ đó đến nay, chưa có ai vào thăm nom. Có thể nói ở đây, tôi là tầy độc nhất vô nhị chưa từng có người thân đến thăm. Nhìn mọi người có người nhà thăm nuôi khích lệ yên ủi, tôi càng nhằm nhò nỗi đơn chiếc tủi cực và càng giận mình. Tôi hận là mình đã trải đời ngoài từng lớp nhiều mà còn dại dột. có nhẽ, đồng bạc làm mờ mắt tôi. Cuộc sống khổ đau xui khiến cái chân, cái đầu tôi. Có lúc tôi đã nghĩ đến cái chết, nhưng chết đi thì chẳng còn thời cơ đi tìm con gái nữa…”.
Đây không phải lần trước nhất tôi gặp người nữ giới bán con, kể cả những người từng bán con vào “động quỷ”, cũng không phải lần đầu nghe tầy kể khổ. Nhưng những lời người nữ giới phạm tội trước mặt, với giọng của vùng quê mình, rất xúc động, lòng tôi cũng muốn run lên. (Nhưng xét cho cùng thì đó là cái giá mà chị phải trả cho những hành động của mình). Nỗi hối hận của chị, sự đớn đau xâu xé của chị là bài học cho mỗi ai đang và sẽ nghĩ dại, làm liều.
No comments:
Post a Comment